Nguyên Đỗ

Hoa Tình Thơ

Không văn thơ, chắc đời buồn tẻ lắm
Thơ - bạn đường; thơ - linh hướng đời ta
Thơ - người tình; thơ - tri kỷ: hương hoa
Những tâm sự nỗi niềm riêng mộng ước
Không mộng ước chắc là không sống được
Như chim trời gãy đôi cánh thần tiên
Như nắng hạn khô cháy mấy năm liền
Đồng xanh cũ hoá thành vùng hoang mạc
Cám ơn ai mang vào đời tiếng nhạc
Cám ơn người còn gọt giũa lời thơ
Từng điệu thương, từng câu nhớ, lời chờ
Cho khúc hát còn dịu dàng muôn thuở
Cánh cò trắng còn bay trên đồng luá
Một màu xanh bất tận rất mênh mông
Còn văn thơ còn hy vọng nhạc hồng
Bốn mùa đổi cho lòng thêm chan chứa
Anh trông ngóng đợi tin em từng bữa
Nàng thơ về khơi nhóm lửa trong đêm
Ru tình nhau qua tiếng hát êm đềm
Cho năm tháng còn ngập tràn hy vọng
Còn văn thơ là vẫn còn mơ mộng
Giọt sương mai còn đọng lá cành xanh
Những trưa hè còn man mát gió lành
Mùi luá chín cánh đồng vàng bất tận
Em mùa thu lá rừng thu lãng mạn
Em muà đông giọt sương giá tuyết bay
Em mùa xuân hương ngào ngạt mê say
Em mùa hạ màu tình yêu rực rỡ
Tình thân ái mãi hồng luôn mãi nở
Mặc bão giông mặc năm tháng nắng mưa
Hoa tình yêu nở luôn cả bốn mùa
Biết gìn giữ đâu khi nào tàn uá
Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Hoa Tình Thơ"